Thứ Tư, 27 tháng 8, 2014

* Đo mắt

Mắt anh, mắt em, mắt ai to
Xích lại gần nhau chúng ta đo
Mắt chưa chạm mắt môi đã chạm
Mắt nhắm lại rồi lấy gì đo

 

CÁI LỖ

Có một cây cao to trong rừng vô cùng tự hào về thân hình của mình.
Ngày nọ, một chú chim gõ kiến bay đến đậu lên cành cây. Nghe thấy tiếng của một đàn sâu đang đục bên trong, chim gõ kiến bèn dùng chiếc mỏ dài của mình đục một lỗ trên thân cây để ăn những con sâu đó.
Cây thấy thế vô cùng tức giận. Nó không chấp nhận việc trên thân mình có một cái lỗ xấu xí. Thế là nó lớn tiếng quát mắng, đu...ổi con chim đi.
Thế là đám sâu được thể, cứ sinh sôi trong thân cây. Cả đàn không ngừng ăn mòn cây. Ngày kia, một trận gió lớn nổi lên, cây to rỗng ruột không chống đỡ nổi đã bị gãy ngang.

Chỉ vì sợ một cái lỗ xấu xí mà để cho cả thân mình phải tàn lụi. Ở đời, không nên chỉ vì kiêu ngạo hay ngại khó khăn mà chấp nhận nuôi dưỡng những cái xấu trong bản thân mình. Muốn phát triển và tiến bộ thì phải chấp nhận loại bỏ những điều chưa tốt, phải cố gắng khắc phục những điểm yếu của mình.
(Sưu tầm)

Thứ Ba, 26 tháng 8, 2014

Một chút suy tư


...Tôi sợ khoảng trời sau khung cửa bình yên
Con đường vàng... người ra đi và rừng cây lặng gió
Tôi yêu dòng sông mùa thác lũ
Sau phá phách ngàn đời vẫn là lượng phù sa...

Có những nỗi buồn không đáy thời gian
Có những nỗi buồn tan theo thời gian không đáy
Đó là nỗi buồn của chiếc giày bên trái
Không tìm được chiếc bên phải để thành đôi

Đừng

 

Đừng cố giấu những niềm đau rất thật

Hãy trải lòng để vơi bớt cô đơn

Đừng ném mình vào những được mất thua hơn

Rồi sau tất cả vẫn thấy mình thất bại

 

Đừng mong chờ điều gì ở tương lai

Khi hiện tại chưa từng cố gắng

Đừng chờ mong vào một tia nắng

Những nỗi buồn phải biết tự hong khô

 

 Đừng nhìn đời bằng đôi mắt ngây ngô

 Rồi khổ đau với những điều ngộ nhận

 Đừng cứ mãi đổ thừa cho số phận

 Rồi trách đời bạc bẽo chỉ riêng tôi


Có buồn có vui mới là lẽ sống ở đời

Có khổ đau mới biết quý trọng những điều hạnh phúc

Có quá khứ mới biết đâu là ký ức

Có trái tim yêu mới biết mình sống thực ở trên đời

 

(Nguyễn Minh Ngọc Hà)